[Đoạn cuối do bạn stopandwait bên forum của chị Tài]
Link gốc đây ạ:
[You must be registered and logged in to see this link.] ... 27#p125827
TKD: Ái hậu. (HTM giả bộ xỉu) Ơ..ơ.. kìa kìa Ái hậu tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, trẫm đây trẫm đây mà.
HTM: Bệ hạ làm thần thiếp hết hồn à, thiếp có bề nào chắc là bệ hạ vui lắm phải hôn, phải hôn, phải hôn hà…
TKD: Thôi thôi thôi… quả nhân xin lỗi đã làm cho ái hậu kinhhoàng, quả nhân xin lỗi, xin lỗi, được chưa, hết giận rồi chưa.
HTM: Uhm, hết giận rồi …
Dạ, cúc tửu dâng chúa giải lai, thê nữ yến tiệc trang hoàng,khô lân chả phụng truyền tấu khúc nghê thường ca sang vài chập.
TKD: Thôi thôi, vui sướng gì mà yến ẩm ca sang, lo mà khổ… đây nè.
HTM: Tâu bệ hạ, hoan hỉ chúa tôi hoan hỉ, âu lo tôi chúa âu lo, thiếp thần chưa rõ nguyên do, sao chúa thượng ưu tư sầu muộn, nói cho thiếp nghe đi bệhạ.
TKD: Thôi, thượng hạ gì nữa, lo mà khổ nè. Những ước bá niên vầy can lệ, nào hay thương hải biến tan điền, khanh cùng trẫm phượng loan lẻ bạn.
HTM: Bệ hạ, phượng loan sao lẻ bạn, tang điền thương hải bể dâu, nóiđi bệ hạ, đừng làm thiếp sợ, nói đi bệ hạ.
TKD: Ái khanh, có phải ái hậu đã mưu sắp kế, nhữ nam vương thọ chiếu rơi đầu. Câu chuyện này trẫm có biết đâu, Cao Hoài Đức đã khơi trong gạn đục, hôm nay Điều võ trạng phu cừu báo oán, Hàn thúc hoàng trước điện …
HTM: Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ nói đi.
TKD: Hàn thúc hoàng trước điện kim loan đền tội.
HTM: Trời…
Ôi cất tiếng thê.. lương thâm tình đà xa.. cách nỗi thống thiết bi… thương nước mắt chảu như… mưa côi cút thuở ấu.. thơ cực khổ sống gian…nan vất vả chú nuôi… con nghĩa thâm ân chẳng báo cho tròn, bệ hạ nỡ đành lấp mắt tai ngơ, để kẻ lộng hành bức ruột Tố Mai.
TKD: Tiếng khóc cùa ái… khanh nghe lòng ta bức… rứt nỗi khổ chẳng riêng.. khanh trẫm cũng thấy đau… lây thệ ước chữ ba… sinh vui buồn cùng chia…sớt hận oán của ai… gây quả nhân đâu thấu rõ chân tình, câu chuyện này còn liên lụy đến khanh, sao vội buông lời nghĩa cạn tình vơi.
HTM: Chú thần thiếp không tội mà phải chết oan, mà chúa thượng còn nói có liên can tới thiếp, thôi thiếp biết rồi, hoa tàn phấn nhạt bướm chán ong chê mà.
TKD: Hàn Tố Mai, khanh phải nói sự thật, có phải Hàn Trịnh bất hòa sau chuyện đả long xa, nên… ta nhớ ra rồi, ta nhớ rồi, chính nàng thừa lúc ta túy tửu, mượn oai trời phê chiếu, đem Trịnh Ân xử trảm.
HTM: Bệ hạ…
TKD: Phải không?.. nói đi… Nói đi…để lòng ta không ray rứt, tội giết em mà mình không biết có làm không.
Nói.
HTM: Ân báo ân, oán trả oán..
Phải.
Chính thần thiếp
TKD: Sao?
HTM: Thừa lúc bệ hạ quá chén, thạo chiếu văn, cầm tay vua…đóng ấn.
TKD: Trời…
Trịnh đệ ơi, ta quỳ giữa cung… chương, khấn hồn anh linh,xin dùm thấu hiểu cho vương huynh, người chung chăn gối, khiến ta đoạn tình đệ huynh.
HTM: Bệ hạ, nỗi u hờn chất ngất dâng cao, chính Trịnh Ân hay hận chuốc thù, phỉ bang Tố Mai… thanh lâu kỉ nữ. Đánh thúc hoàng thọ bệnh khinh biệt mẫu nghi hoàng hậu đương triều. Nếu vì tình thủ túc xin bệ hạ xuống tay.
TKD: Ta nỡ nào dập liễu vùi hoa, giết chết ái khanh như trẫm tự giết mình
HTM: Bệ hạ…
TKD:
Ôi oan khiên, ôi nghiệp chướng…
HTM: Kẻ chết rồi không mong sống lại, đau xót làm chi… cho hao tổn thân rồng.
TKD:
Trẫm thương tiếc Trịnh Ân… mà cũng lo nghĩ cho nàng, vợ trả thù chồng, tướng binh trả thù chủ tướng, Điều Tam Xuân hồi triều buộc trẫm nạp ái khanh.
ĐTX: Tam quân…
Dạ…
ĐTX: Truyền tam quân vây phủ cả hoàng cung, bắt Hàn Tố Mai trị tộinhá…
HTM: Bệ hạ..
TKD: Ái khanh ơi, quả Điều Thị Tam Xuân hạ chỉ, tam quân vây cảhoàng cung, một hai cũng quyết bắt nàng, tấn thối ôi vô phương đào tẩu rồi.
HTM: Giờ phút này, thần thiếp mới hồi tâm suy nghĩ. Cái thương là cái hại chẳng sai, vì thúc hoàng mà giết kẻ tôi ngay, thôi rồi, trồn đâu nữa thà nạp mạng, mình làm mình chịu.
Để thiếp trói tay nạp mình, thù sâu sẽ chôn theo thời gian, thiên thu ngàn năm nấm mồ cỏ tàn, biết đến kiếp nào uyên ương chấp cánh… tình ta hiệp hòa.
TKD:
Khoan khanh ơi, ta nỡ nào nhìn ái khanh, mang thảm tử, chịu đầu rơi hoàng cung sẽ tiêu điều.
HTM: Bệ hạ…
TKD:
Ai hát ca vào khúc tiêu thiều, ai chuốc rượu làm thơ. Ta là vua, quyền đỉnh san hà, có lý đâu ngơ nhìn.
HTM: Bệ hạ.
Quân vương ơi, thiếp với chàng bấy lâu, chung chăn gối,nghĩa tào khang, hãy cứu thiếp sanh toàn. Ơn khắc sâu, kết cỏ ngậm dành, như tái sanh lần hai. Xin liệu toan tính chước mưu thần, mong thoát cơn nguy nàn.
TKD: Trẫm có cách rồi.. Trẫm có cách rồi, dưới bệ ngọc ẩn mình, giả chăng Điều võ trạng thân phận đàn bà có tìm khắp cung đình, kiếm đâu thì kiếm, chẳng lẽ dám lại gần long thể hay sao. Đó, khanh hãy ẩn dưới long sàn rồi trẫm ngồi lên ai dám vô đây mà xét.
HTM: Ơ.. rất mang ơn bện hạ đã cứu thiếp thần. Ý, nam mô a di đà phật, thần vái thiên địa quỷ thần, ẩn dưới bệ ngọc nhờ người đừng thấy. Trốn nghe bệ hạ.
TKD: Ơ.. trốn đi khanh.