Trích đoạn Hồ Quảng
ĐÀO TAM XUÂN ĐỀ CỜ
ĐÀO TAM XUÂN: Quân sĩ! Hắc dạ vãng tuần nam bắc, sơ khanh mật thám đông tây, cho vào chớ khá cho ra, ai cãi lệnh chém đầu nghiêm trị đó nhe!
(Ca Hồ Quảng – điệu Mành Bản Đào)
Rối dạ lòng không an
Từ ngày cách xa
Mong đợi tin chồng
Hoàng huynh gieo du
Xao xuyến trong lòng không yên
Nhện buồn phủ giăng
Ôi mắt máy liên hồi
Tin chi dữ lành?
Tâm khó yên chốn kim loan phu quân như hà?
Lệ nhòa thở than.
TỲ NHI: Dang ra! Dang ra, dang ra để tôi đi kiếm bà tôi. Bà ơi! Đừng cản tôi. Bà đâu rồi bà ơi! Dang ra! Bà ơi!
(ca Hồ Quảng)
Mau tránh đường cho tôi kiếm tìm đến bà phu nhân.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca tiếp theo)
Nghe ta hỏi qua đứa tỳ nhi
Kiếm phi nhân chi? Người như điên
Mắt thấm ướt rưng rưng tuôn ứa lệ sầu.
TỲ NỮ: (ca tiếp theo)
Tôi kiếm bà gia chủ người vợ Nhữ Nam Vương
Tam Xuân họ Đào.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca Hồ Quảng)
Con nhỏ này mê tỉnh làm sao
Trông dáng ngươi như đang mất hồn
Mi hãy xem ta đây là ai?
Bà đây là Đào Tam Xuân.
TỲ NHI: Bà! Bà đó sao bà?
ĐÀO TAM XUÂN: Chính ta đây! Mi tỉnh chưa?
TỲ NHI: Dạ! Con tỉnh rồi.
(ca tiếp theo)
Ôi thê lương sầu khó lời phân
Nỗi oan ức xót xa bao lần
Từ nay muôn thu chia lìa.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca tiếp theo)
Tin dữ lành mau nói ta tường trắng đen
Hãy nhìn mặt ta chính Đào Tam Xuân.
Mắt nhìn nhện kết se chắc đem điềm.
TỲ NHI: (ca tiếp theo)
Chẳng sai chính con đưa tin
Bà hãy nghe lời phân thương buồn.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca tiếp theo)
Đâu tin gì ngươi mau nói ngay!
TỲ NHI: (ca tiếp theo)
Tin rằng vua chém…
ĐÀO TAM XUÂN: Tỳ nhi! Con tỉnh chưa con?
TỲ NHI: Dạ! Con tỉnh rồi!
ĐÀO TAM XUÂN: Tỳ nhi! Nghe bà nói đây: Đào Tam Xuân chính là bà, mà Đào võ trạng phu nhân của Nhữ Nam Vương cũng là ta. Mi nói vua chém, chém mà chém ái vậy con?
TỲ NHI: Dạ chém…
ĐÀO TAM XUÂN: Bình tĩnh! Bình tĩnh nói! Chém ai?...Chém ai?
TỲ NHI: (ca Hồ Quảng)
Chém đầu Nhữ Nam Vương nơi pháp trường.
ĐÀO TAM XUÂN: Hả? Nhữ Nam Vương bị chém đầu. Nam Vương chết! Phu quân! Phu quân!
TỲ NHI: Bà ơi! Tỉnh dậy bà ơi đừng làm con sợ.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca Hồ Quảng)
Tai nghe qua như sấm nổ vang
Ai xui chia cách nát tan
Mới thấy đó chàng ơi đâu rồi
Phu quân bao nỡ vĩnh ly dương trần
Há hà tang tốc giăng
Duyên ân tình hết mong thấy nhau xót đau
Nghĩa xưa ước giao dở dang
Sầu đa mang nói không nên lời
Ơi chàng ơi! Thảm cảnh ai bày trái ngang, ôi bầm gan
Thiên tử ơi! Tâm khó vơi sao nói không nên lời.
(Tỳ nhi!)
TỲ NHI: Dạ!
ĐÀO TAM XUÂN: (ca tiếp theo)
Bởi nguyên do nào gia hình phu quân?
TỲ NHI: (ca Hồ Quảng)
Vì triều ca Tố Mai lộng hành
Tiếp tay cho Thúc Hoàng bày trò
Trộm quyền vua long sa dạo chơi
Trừ quân gian Nam Vương tan đời
Chiếu phê ra ải quan gia hình
Đạo nghĩa tương tri thả trôi theo dòng.
ĐÀO TAM XUÂN: (ca vọng cổ)
Trời ơi bởi nặng nghĩa kim lang phò Tống giang san chàng dày công hạng mã, huỳnh thổ ba đệ huynh đáp tạ cho đệ huynh nắm cả ngôi trời.
Thầm nhớ người xưa mà nước mắt thay lời
Trừ giặc Khiết Đơn thân anh hùng há nại
Dụng mưu thần sát hại Đổng Mỹ Anh
Để ngày nay hưởng trọn uy danh
Rồi đành đoạn thi hành phê án trảm
Nghĩa đoạn tình ly mây chiều ảm đạm
Trời phủ màu tang bi thảm vợ xa chồng.
TỲ NHI: (ca Hồ Quảng)
Nhìn bà lệ đổ mà con đau lòng
Dập dồn tang tốc cho đời nhan hồng
Nào ngờ tai ba thảm con khờ khóc thương chồng
Lạy bà vững tâm đón tin đoạn trường.
ĐÀO TAM XUÂN: Tin gì nữa? Tỳ nhi!
TỲ NHI: Dạ!
ĐÀO TAM XUÂN: Con ta…Con ta như thế nào? Trịnh Ấn đâu? Trịnh Ấn đâu?
TỲ NHI: Dạ! Nóng lòng cha công tử loạn phá pháp trường, gió giông trùm phủ khắp bốn phương, nhìn kỹ lại không tường thân xác.
ĐÀO TAM XUÂN: Trời ơi! Trịnh Ấn con ta mất tích rồi, Trịnh Ấn con! Trịnh Ấn!
TỲ NHI: Bà ơi! Tỉnh dậy bà ơi đừng làm con sợ mà bà ơi!
ĐÀO TAM XUÂN: Trịnh Ấn con tôi! Phu quân ơi! Đời là vậy đó, thế mới đúng câu cung tàn điểu tận.
(trở về vọng cổ)
Rừng vắng hết chim muôn thì nỏ gãy cây lìa
Đặng cá vội quăng nôm giấy rách bỏ bìa
Nghĩa xưa đã vùi chôn khi hoàng môn tôn Triệu Chúa
Nay vua hưởng huy hoàng rồi quên thuở hàn vi
Ta quyết về tận chốn triều nghi
Bất chấp tiếng thị phi phế bỏ câu thần tử
Hồn phu tướng hiển linh minh chứng cho Đào nữ
Từ biệt chữ chúa tôi trừ diệt lũ nịnh thần
(ra lệnh)
Chúng tướng nghe lệnh truyền giáp trụ hoành thân
Ngựa chiến phải cấp cần Tống trào xuất phát
(trở về vọng cổ)
Quân sĩ hãy nghe ta bạch kỳ bạch giáp
Thề công phá Tống thành gặp mặt hôn quân.
TỲ NHI: Xin tuân lệnh!
(Đào Tam Xuân mặc bạch giáp, đăng đàn bái soái, đề cờ xuất trận)
ĐÀO TAM XUÂN: Quân! Trốc mã!
………….
(ca Hồ Quảng)
Ơi Nhữ Nam Vương hồn linh cùng theo
Tâm quyết không tha Triệu Chúa tham tàn
Từ ngàn trùng quan gió câu băng ngàn
Thù chồng thề kia khắc ghi tim vàng
Đào ta tống giang san báo xong phu cừu
Cờ ta phất kiêu hùng Đào Tam Xuân ra sức vẫy vùng
Mờ phai câu nghĩa trung giết tan đời bạo chúa hôn quân
Chồng con nơi chín sông minh chứng lòng vợ hiền.
Xuất quân!